Trong không gian tĩnh lặng của thư viện này, có những cuốn sách không kể những câu chuyện phiêu lưu, mà thì thầm những lời của tuệ giác. Viết cho ngày đã mất là một tác phẩm như vậy.
Cuốn sách này mời bạn bắt đầu một hành trình chiêm nghiệm, khởi đầu từ chính những suy ngẫm về những ngày tháng đã qua, về sự mất mát, và cả về cái chết. Nó không né tránh những câu hỏi lớn của kiếp người: Vì sao ta tồn tại? Và ta phải đối diện với sự mất mát như thế nào?.
Tác giả không tìm cách đưa ra câu trả lời cuối cùng, mà muốn cùng bạn đi qua những suy tư để tìm thấy sự an nhiên và bình thản trong sự tạm bợ của cuộc sống. Đây không phải là lời từ biệt với quá khứ hay cái chết, mà là một lời khẳng định sự sống, một lời nhắc nhở rằng từng khoảnh khắc của hiện tại vẫn còn trọn vẹn giá trị.
Hành trình trong sách được chia làm ba phần rõ rệt:
- Phần I: Khởi hành từ một nỗi niềm: Nơi bạn được mời gọi can đảm đối diện với nuối tiếc, khổ đau và nhận diện “mê cung nội tâm” của chính mình.
- Phần II: Hành trang trên vạn nẻo đường tâm: Nơi bạn được trang bị những công cụ quý giá như nghệ thuật tìm về tĩnh lặng, học cách buông tay, trí tuệ của sự chấp nhận và xây dựng nội lực vững chãi.
- Phần III: Khúc vĩ thanh - Trở về cùng cát bụi: Nơi bạn được dẫn dắt đến một sự thấu hiểu sâu sắc, nhìn cái chết không phải bằng nỗi sợ, mà như một cuộc trở về an bình của dòng sông với đại dương.
Cuốn sách này sẽ là nơi bạn tìm thấy sự đồng cảm , một lời mời gọi bạn dành chút thời gian để viết cho những ngày đã mất, và để yêu thương hơn những ngày hiện tại.
Trích dẫn sách Viết Cho Ngày Đã Mất
1. Về ý nghĩa của thời gian và sự sống:
“Chiêm nghiệm về ngày ta không còn tồn tại không phải để bi quan, mà là để biết cách sống cho một ngày ta vẫn còn đây.”
“Những ngày đã mất không thực sự biến mất - chúng tồn tại trong ký ức, nhắc nhở ta rằng điều quan trọng nhất là sống trọn vẹn trong hiện tại.”
“Di sản lớn nhất của một đời người không phải là một tượng đài bằng đá, mà là những dấu ấn của sự tử tế được khắc vào tim người."
2. Đối diện với khổ đau và nội tâm:
“Nuối tiếc không phải là một chiếc mỏ neo để giữ ta lại với quá khứ, mà là một chiếc la bàn để chỉ cho ta con đường đúng đắn hơn trong hiện tại.”
“Khổ đau không đến từ sự việc, mà đến từ sự chống cự của ta với sự việc. Bình yên bắt đầu vào khoảnh khắc ta ngừng chiến đấu với những gì đã là.”
“Chúng ta không lạc lối vì cuộc đời không có lối đi, mà vì lòng ta có quá nhiều sương mù. Lối ra không nằm ở phía trước, mà nằm ở bên trong.”