Người Mông Cổ, vốn vẫn bị nhà Tống miệt thị là man di, phút chốc bỗng trở nên hùng mạnh, nuôi mộng bành trướng, xua quân đi khắp Á-Âu tiến hành xâm lược. Nước ta tuy nhỏ nhưng có địa thế chiến lược, có thể được dùng làm bàn đạp tấn công nhà Tống, thâu tóm Trung Hoa, nên chẳng thể nằm ngoài sự dòm ngó của chúng. Chúng khinh bạc cho rằng ta chỉ là tiểu quốc, chỉ cần hù dọa rồi lại vỗ về lừa bịp, chiếm được nước ta dễ như trở bàn tay.
Chúng chẳng thể ngờ rằng nước ta tuy nhỏ, dân ta tuy thưa nhưng không thiếu hào kiệt. Vận nước gặp buổi lâm nguy cũng là lúc rõ mặt kẻ anh hùng. Dẫu cũng là kẻ bạc nhược, sinh lòng hám lợi mê danh, nhưng ở bên bậc minh quân chẳng thiếu bề tôi trung, lại thao lược việc quân, quên thân vì nước. Chẳng những thế, dân - quân một lòng, chẳng tiếc thân vì nước. Vậy nên thế giặc mạnh mà ta không nao núng, chẳng mấy chốc mà đuổi được kẻ thù khuất dạng, sử cũ còn ghi danh.