Đồng chí Tô Hiệu (1912-1944) đã dành những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất cho Đảng và cho dân tộc.
Không hiểm nguy, gian khổ, hi sinh nào có thể khiến anh rời xa đội ngũ. Anh luôn đứng bên các đồng chí của mình trong mọi cuộc đấu tranh. Vẻ đẹp của tâm hồn anh là sức hút vô bờ bến với đồng bào, cảm hóa được cả kẻ thù…
Giữa chốn lao tù thực dân man rợ, ý chí của người chiến sĩ cách mạng ấy là một cây đào, nở đóa đỏ tươi báo trước mùa xuân Tự do và Độc lập.