An lạc không phải là niềm vui sướng nhất thời, mà là dòng suối mát tưới tẩm từ bên trong, mang lại bình an thân tâm và lan tỏa đến nhiều người khác. Ở tuổi ngoài tám mươi, với những trải nghiệm tự thân về khổ - bệnh - phiền, BS. Đỗ Hồng Ngọc nhận ra “con đường độc nhất đưa đến thanh tịnh cho chúng sanh, diệt trừ khổ ưu, thành tựu chánh trí…” mà Đức Phật dạy từ ngàn xưa chính là một “con đường an lạc”, một “khoa học thực nghiệm” quý báu về nghệ thuật sống hạnh phúc.
Đây không chỉ là một cuốn sổ tay học Phật nhẹ nhàng, giúp mỗi người tìm thấy sự tĩnh tại, hạnh phúc ngay trong đời sống thường nhật mà còn là lời nhắc nhở rằng: Dù cuộc sống có đổi thay hay bị công nghệ chi phối, sự an lạc đích thực vẫn luôn nằm trong mỗi chúng ta.
Trích dẫn sách Con Đường An Lạc - Buông Xả Muộn Phiền, Nương Bờ Hạnh Phúc
“Thử hít vào một hơi thiệt sâu… Không được! Một lúc phải thở ra. Thở ra thiệt lâu… Không được! Một lúc phải hít vào. Hít thở nó tự động, nó không theo ý ta muốn. Hít vào thở ra là do áp suất trong phổi. Nó cóc cần ta. Nó chẳng phải là ta, chẳng phải của ta, chẳng phải là tự ngã của ta. Muốn biết mình vô ngã, ta chỉ cần nhìn vào hơi thở.”
[...]
“Nhưng ăn uống không chỉ để nuôi thân mà còn nuôi tâm. Phật nói có bốn nhóm thức ăn - gồm đoàn thực, xúc thực, tư niệm thực, thức thực. Mỗi ngày ta tiếp xúc với biết bao thông tin từ bên ngoài bao bọc lấy ta. Cái “xúc thực” đó đủ khiến ta vui ta khổ, quay cuồng… Thử một ngày ngắt điện, tắt điện thoại, tắt internet đi coi! Xúc sẽ dẫn tới thọ. Và “ái thủ hữu” tức khắc xuất hiện! Rồi từ thọ mà có tưởng. Hết thọ hết tưởng thì sẽ hết sinh sự.”
[...]
“Không hiểu thuật ngữ Phật học thì sẽ bối rối, hiểu lầm, dễ dẫn tới dị đoan mê tín. Khi phải giảng về Phật pháp, tốt nhất là “vô ngôn”, vì ngôn ngữ tự nó đầy rẫy những cạm bẫy. Nhớ rằng Phật không giảng dạy gì, chỉ tùy từng trường hợp cụ thể, Phật dạy riêng cho người nào đó là đủ.”
[...]
"Học Phật phải thực hành. Tu phải đi với hành. Nhưng không được nóng vội. Nóng vội sẽ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma. Thực hành trong cách thở, cách ăn, cách nghĩ, cách làm. Học Bồ tát Thường Bất Khinh để luôn kính trọng mọi người, không phân biệt. Học Bồ tát Dược Vương để luôn chân thành, ai thấy cũng vui ai gặp cũng mừng (nhất thiết chúng sanh hỷ kiến). Học Bồ tát Quán Thế Âm để biết thấu cảm, nghìn mắt nghìn tay, hóa thân đủ hình dạng tùy cơ ứng biến."
[...]
“Các nghiên cứu cho thấy một tuổi “già có chất lượng” là phải: Biết chấp nhận “nó”. Thấy nó là chuyện tất yếu. Người nào có nhiều kinh nghiệm gần gũi với những người già… dễ thương thì sau này hy vọng cũng sẽ dễ thương, bởi họ biết chuẩn bị… tới phiên mình. Hiểu luật vô thường và từ bi với chính mình. Có một niềm tin tôn giáo. Chấp nhận điều kiện sống hiện tại dù có kém xưa và kém xa với mong ước của mình.”