Chúng ta rực rỡ từ những vụn vỡ là một tiểu thuyết hồi ký - tản văn có một số yếu tố hư cấu kể về chính những năm tháng tuổi trẻ đầy biến cố của tác giả. Cuốn sách mở ra hành trình của một cô gái lớn lên giữa thiếu thốn, áp lực, những tổn thương từ gia đình, tình yêu và chính những nghi ngờ về giá trị bản thân.
Từ một đứa trẻ không đủ tiền mua nổi chiếc bút chì, mang giấc mơ trở thành nhà văn giữa vô vàn ánh mắt hoài nghi, cô loay hoay đi qua những mối quan hệ chông chênh, những cuộc tình đổ vỡ, những hiểu lầm đau đớn và cả những mất mát không thể gọi tên. Song song đó là hành trình đối diện với bệnh tật của người thân, nỗi bất lực khi gia đình rơi vào khủng hoảng, và cảm giác lạc lõng khi phải trưởng thành quá sớm.
Giữa những tháng ngày tưởng chừng như chỉ toàn vỡ vụn và mỏi mệt, tác giả dần học cách đối diện với chính mình, với nỗi sợ, sự yếu đuối, những vết thương chưa từng được xoa dịu. Từ đó, cô nhận ra rằng: thất vọng không phải là điểm kết thúc, mà là cánh cửa mở ra hành trình thấu hiểu và trưởng thành.
Cuốn sách không kể một câu chuyện hoàn hảo, mà là những mảnh ghép chân thực của một tâm hồn đã từng hoang mang, từng ngã quỵ, nhưng chưa bao giờ thôi tin vào ánh sáng. Bởi giữa những vỡ vụn, con người vẫn có thể học cách yêu lại bản thân, đứng dậy và rực rỡ theo cách rất riêng của mình.
Trích đoạn sách Chúng Ta Rực Rỡ Từ Những Vụn Vỡ
1. “Có những vết thương không đến từ sự ly biệt, mà từ khoảnh khắc tôi không trở thành ưu tiên trong mắt ai đó, không được nhìn thấy, không được trân trọng.”
2. “Nỗi đau ấy không làm tôi gục ngã, nhưng để lại vết hằn trong tim suốt nhiều tháng năm.”
3. “Tôi chỉ cần một ai đó hiểu và nói với tôi rằng: ‘Ừ, tôi hiểu em đã đau đến thế.’”
4. “Nhưng sự thật là: buông bớt là cách để tôi giữ lại hơi thở cho chính mình.”
5. “Tôi đã rất tuyệt vọng, nhưng không mất hy vọng. Tôi đã gần như kiệt sức, nhưng không dừng bước. Tôi đã giam mình trong sợ hãi, nhưng vẫn chọn yêu thêm một lần.”