""Chuyện hồi đó" là những chuyện cũ, xưa, kể lại bởi một người có tuổi, già khú. Tôi viết lúc đã 86 tuổi (Tết Ất Tỵ 2025). Nó không phải là một sáng tác, một ghi chép (ký) theo thời gian. Với tôi, nó không phải nói về "cái tôi", chủ quan của mình. Tôi nhìn mình một chút, rồi nhờ người khác nhìn tôi với "chủ quan" của họ. Tôi chia sẻ kinh nghiệm nghề nghiệp, suy tư, học hỏi. Tôi tri ân những con người, những vùng đất... Tôi muốn người đọc có lợi ích khi đọc, không chỉ vì tò mò. Dĩ nhiên, cho tuổi già của chính tôi. Có thể cười mình." - Đỗ Hồng Ngọc
[...]
"Tôi nay 85 tuổi. Nhiều bạn khuyên viết cái gì đó như “hồi ký” cho vui đi! Hồi ký ư? Để làm gì? Viết cho ai? Viết cách nào? Tôi ngần ngại mãi. Rồi cuối cùng cũng thấy nên viết cái gì đó, gọi là Hồi đó (thay vì Hồi ký) cho vui. Bởi, như người ta thường nói, cuộc đời có “3 Hồi”, một là Hồi thơ ấu, hai là Hồi trung niên và ba là... Hồi đó. Tới một tuổi nào đó, người ta hay nói chuyện... “Hồi đó”. Chuyện gì Hồi đó cũng hay, cũng đẹp, cũng ngon... hơn bây giờ! Khi người ta bắt đầu thường nhắc chuyện Hồi đó thì người ta đã già thiệt rồi, hết chối cãi! Già cả, già nua, già khú đế... rồi đó thôi. Người ta bắt đầu lú lẫn (dementia) rồi quên tuốt mọi thứ (Alzheimer)... là xong." - Đỗ Hồng Ngọc