“Tường vân tự sự” là một tuyển tập thơ tự sự, một cuốn nhật ký nội tâm kể về cuộc đời của một người phụ nữ tài hoa. Nàng sống trong bối cảnh xã hội Nho giáo, nơi khuê môn nghiêm cẩn, lễ giáo trói buộc và tình cảm bị định đoạt bởi thế cuộc.
Tác phẩm là một hành trình được chia làm ba hồi, tương ứng với ba giai đoạn trong cuộc đời của nhân vật chính:
Hồi I - Xuân Sương: Giai đoạn thiếu nữ trong sáng, khi nàng lớn lên trong tình thương của gia đình, học cầm kỳ thi họa và trải qua mối tình đầu sâu sắc nhưng mong manh, bị cuốn đi bởi những khuôn phép ngoài tầm tay.
Hồi II - Đảo Huyền: Giai đoạn hôn nhân đầy bi kịch khi nàng trở thành chính thất nhưng lại bị chồng phụ bạc. Những vần thơ trong hồi này lột tả cảm giác tổn thương, trống rỗng, và bị giam cầm trong chính tâm hồn mình, thể hiện qua các bài thơ như Oán phụ ngâm và Ngục tâm.
Hồi III - Tường Vân: Giai đoạn tỉnh thức và chữa lành. Nàng quyết định rời bỏ cuộc sống cũ để tìm đến chốn ẩn cư, hòa mình với thiên nhiên như trăng, gió, và hoa. Thơ ca lúc này trở nên sâu lắng và đậm chất thiền, khép lại hành trình không phải bằng một tiếng thở dài mà bằng một nụ cười tĩnh tại.
Vượt lên trên một câu chuyện cá nhân, “Tường Vân tự sự” là hành trình sống, yêu, buông bỏ và tìm thấy sự an yên của một người phụ nữ trong một thời đại đầy khắt khe. Đây là câu chuyện về việc tìm kiếm "sự toàn vẹn trong đổ vỡ để được là chính mình". Tác phẩm được thể hiện qua nhiều thể thơ đa dạng như thất ngôn, ngũ ngôn, lục bát và Haiku, kết hợp với những bài thơ bằng Hán ngữ, tạo nên một không gian văn hóa giao thoa sâu sắc giữa nét cổ điển và thiền học