ai nuông chiều em đến vậy,
rồi bỏ em lại mà đi?
ai sâu đậm cho em thấy,
rồi bảo “ta không là gì”?
ai ôm em khi thu đến,
rồi mặc em giữa đông tàn?
ai trao em trọn thương mến,
rồi tan biến khỏi nhân gian?
Những vần thơ trong Mình chia tay rồi, có nhớ không? lột tả nỗi niềm của những “linh hồn” từng chìm đắm trong vị ngọt của tình yêu, thế mà giờ đây chẳng còn gì ngoài một trái tim dọc ngang vết xước. Tập thơ xoáy sâu vào từng cung bậc cảm xúc hậu chia ly. Đó là những đổ vỡ, giằng xé, dằn vặt và cả sự dịu dàng còn sót lại giữa những vết thương chưa kịp lành.
Từng trang thơ đưa bạn đến với lời tự sự của một cô gái yêu hết mình nhưng cũng tổn thương đầy mình, và cách cô ấy đứng lên mạnh mẽ sau tan vỡ:
“cho anh lần cuối cùng,
anh thề, anh thay đổi.”
thay tên, đổi họ.
thay dạ,
đổi
Người.
—
tình vốn nằm trong mắt xanh một thuở
giờ cũng thành làn gió thoảng, mây trôi
nếu không thể yêu em như anh hứa
để em đi,
em đau vậy,
đủ rồi.
hay tiếng lòng day dứt của người con trai yêu hết mình nhưng không ngờ tình chỉ được một đoạn, chẳng thể là một đời.
tơ tình siết chặt lấy hồn anh,
để thì khó thở, gỡ chẳng đành.
—
xuân vừa đến kéo trăm ngàn lời chúc:
chúc cho anh yêu người ấy bạc đầu;
chúc bình an, và chúc em hạnh phúc;
chúc đời này mình chẳng thấy lại nhau.
Với Mình chia tay rồi, có nhớ không?, bạn đọc ít nhiều cũng sẽ bắt gặp chính mình trong những xúc cảm rất thật khi mối tình đi đến hồi kết, khi những lãng mạn phút đầu trở thành nỗi khắc khoải khôn nguôi. Sau cùng, tất cả chúng ta rồi cũng sẽ học được bài học buông bỏ, bình thản rời đi, khép lại mảnh ký ức dang dở và sẵn sàng cho một ngày mai trời hửng nắng.