“Tần ngần, nàng chống tay vào khung cửa sổ, vơ vẩn nhìn trời, nhìn mây, nhìn những ngọn cỏ lơ thơ ở bờ hồ bên kia, để cân nhắc thêm một lần nữa, xem những ý nghĩ vừa rồi có đúng hay không đúng. Nàng thấy những thứ lễ nghi, chế độ của những ông thánh, ông hiền đặt ra cho đàn bà con gái, rặt là những cái xiềng xích.
[…]
Rồi nàng quả quyết:
– Không cần! Muốn gì thì gì, ta cứ sống bằng ý muốn của ta, ta không sống theo sở thích của người. Bắt đầu từ nay, ta thử phá hết những cái đạo đức giả dối, chơi với ông thánh, ông hiền một mẻ xem sao.”
***
Canh khuya văng vẳng trống canh dồn.
Trơ cái hồng nhan với nước non,
Chén rượu hương đưa say lại tỉnh,
Vầng trăng bóng xế, khuyết hay tròn,
Xiên ngang mặt đất, rêu từng đám,
Đâm toạc chân mây, đá mấy hòn,
Ngán nỗi xuân đi, xuân lại lại,
Mảnh tình san sẻ tí con con.
TỰ TÌNH (II)
HỒ XUÂN HƯƠNG